Hôm đấy bố chở mình lên thị trấn để nhờ bác sĩ Lâm chữa cho mình cái bệnh hen. Bác Lâm là người nghiên cứu thành công phương pháp cấy chỉ tự tiêu để chữa hen suyễn. Khám xong, bác nhận lời chữa và hẹn ngày để lên bênh viện chỗ bác làm để cấy chỉ. Bố mời bác đi ăn tối. Bác vui vẻ nhận lời!
Cả cái thị trấn Quế Lâm những năm 82, 83 chỉ có một quán phở gà bà Thực. Cái quán có vài bàn gỗ cũ kĩ nằm ngay cạnh lối vào chợ. Mình lẽo đẽo theo bố và bác bước vào. Chợ đã vãn nhưng mũi mình vẫn thoang thoảng chút mùi nồng nồng của chợ. Bà đon đả :" Mời các ông vào!". Bố mình tiếp :" Xin bà cho anh em chúng tôi bát phở!"
Bà mở nắp cái nồi to như nồi nấu rượu nhà mình. Một luồng hơi bốc lên từ cái nồi ấy tràn ra khắp quán. Mũi mình lần đầu tiên được tiếp nhận một cái mùi thơm kì diệu đến thế. Chẳng còn thấy mùi chợ đâu cả, chỉ thấy một mùi thơm giống như mùi thuốc bắc cứ quấn quýt nơi đầu mũi. Dạ dày mình đột nhiên cứ như réo lên và nước miếng thì tứa ra, mắt mình hau háu nhìn tay bà chủ quán băm băm chặt chặt. Cảm giác sao làm có ba tô phở thôi mà bà ấy làm lâu thế?!
Quảng cáo Bát phở gà bây giờ dù đủ đầy hơn mà sao vẫn thấy thiếu chút mùi vị quê nhà!
3 bát phở nghi ngút được bưng ra. Bát nào cũng phủ trên một lớp gà chặt và dúm hành lá xanh xanh xắt nhỏ thấy đẹp đẽ vô cùng. Bố mình nói với bác Lâm:" Nhẽ phở bò thì ngon hơn nhưng giờ thì chỉ có gà thôi. Mời bác dùng tạm vậy!" Bác Lâm bảo giờ thì làm gì có thịt bò, có phở gà là tốt lắm rồi. Mình chả quan tâm đến chuyện bò hay gà, mời bố và bác xong mình chơi ngay một đũa bánh phở. Húp một thìa nước dùng. Ôi sao cái sợi bánh phở này nhìn nó cũng giống cái sợi bánh đa mẹ mình hay nấu mà sao nó ngon thế. Nước dùng vừa trong, vừa thơm vừa ngọt lại còn có váng mỡ gà màu vàng trong, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon!
Sau này đi nhiều nhưng mỗi lần ăn phở ở đâu thì tâm trí mình lại gần như vô thức so sánh cái mùi phở nơi đó với mùi phở ban đầu mình từng tiếp xúc. Chẳng hiểu sao vẫn không tìm được cái mùi phở của quán bà Thực. Có lần về quê mình phải lên lại quán để mong tìm lại mùi phở thủa xưa nhưng tiếc là quán cũ không còn.
Giống như bất cứ ấn tượng đầu tiên nào, mùi của bát phở ở thị trấn Quế Lâm đã trở thành một phần ngọt ngào trong kí ức quê hương của mình. Bởi vậy mà sau này mình ăn phở ở đâu cũng cảm thấy thiêu thiếu một chút gì đó, rất khó thấy ngon. Phải chăng cái thiếu ấy chính là một chút mùi vị quê nhà?!